Giới thiệu về nội dung:
“… Từ hôm đến ở nhà Hạ Hán Thanh, Anh Tử đã gây
cho tôi một ấn tượng đẹp. Trình độ văn hoá không cao, nhưng Anh Tử nói
năng dịu dàng, chân thành cởi mở không như các cô gái quê thô kệch
thường được mô tả trong tiểu thuyết! Cô ấy gọi tôi là anh Khắc Thành,
khi rỗi rãi thường bảo tôi kể chuyện thành phố, ngồi trên chiếc ghế nhỏ
bên cạnh nghe rất say sưa. Thật tội cho Anh Tử, đã mười bảy, mười tám
tuổi mà đến ô tô cũng chưa từng thấy bao giờ! “Thực lòng lúc ấy tôi chỉ
coi Anh Tử như cô em gái” – Lý Khắc Thành cố ý nhấn giọng, tôi có cảm
giác là ông nói dối - Thấy tôi gật đầu, ông tiếp tục kể: Tôi
sống ở nhà họ Hạ được hai năm, hoàn toàn không cảm thấy những ngày ở
nông thôn là khó chịu. Chẳng mấy chốc Anh Tử đã là cô gái hai mươi tuổi
vô cùng xinh đẹp. Mọi người thấy tôi và cả nhà Anh Tử sống khá vui vẻ,
họ thường trêu đùa, tôi biết, không có gì là ác ý cả. Năm đó, đội
trưởng cử Hán Thanh đi đón thanh niên trí thức không ngờ ông ta lại đón
được một chàng rể quý! Điều này khiến vợ chồng Hạ Hán Thanh lúng túng,
khó xử. Tôi hoàn toàn không quan tâm, bởi kiến thức và cách nhìn của
tôi khác với người dân quê, vả lại, cha mẹ tôi vẫn dặn không được tự ý
“xử lý vấn đề cá nhân” ở cái xứ khỉ ho cò gáy này. Hồi đó tôi cũng nghĩ
như vậy. Nhưng chuyện đời lại vô cùng phức tạp. Những lời trêu đùa bàn
tán của người dân quê nhiều lúc khiến lòng mình xáo động. Và, một thứ
tình cảm vừa lạ lùng vừa kỳ diệu cứ thế nảy nở, hình ảnh Hạ Anh Tử cứ
lớn dần lớn dần trong trái tim tôi. Anh Tử là
một cô gái chất phát, thuần hậu bỗng nhiên lại rụt rè e thẹn trước tôi.
Khi có người ngoài cô thường lẩn tránh tôi, nhưng khi có một mình tôi
thì ánh mắt cô lại long lanh chứa chan tình cảm và chỉ có tôi mới hiểu
nỗi niềm khát khao trìu mến trong đôi mắt ấy! Sau
khi biết tin thanh niên trí thức sắp trở về thành phố, Anh Tử thường
hỏi tôi “anh Khắc Thành, anh sắp đi rồi phải không?” và cô rất buồn.
Tôi muốn về thành phố nhưng sợ làm thương tổn cô nên trả lời nước đôi
“Cũng sắp rồi. Dù sao, anh cũng đã quen sống ở đây rồi”. Với cái cách
trả lời có chút ẩn ý mơ hồ ấy, Anh Tử tỏ ra rất vui. “Giá như…”, dường
như Lý Khắc Thành có chút ân hận và tự trách mình. Tôi cũng hiểu được
phần nào những gì Khắc Thành chưa kịp nói hết, song không muốn cắt
ngang câu chuyện của ông. Lý Khắc Thành kể tiếp: Đó
là một đêm tháng sáu năm 1976, đúng vào mùa soi lươn. Dân ở đây không
thích ăn lươn, cả nhà Anh Tử, theo sự hướng dân của tôi dần dà đâm
nghiện món ăn này. Đêm đó, Anh Tử chủ động rủ tôi đi bắt lươn. Tôi xách
thùng, Anh Tử cầm đèn pin, chúng tôi đến cánh đồng dưới chân dốc phía
đông Hạ Gia Trại soi lươn. Nước trong leo lẻo, ban đêm lươn ít di
chuyển, chẳng mấy chốc chúng tôi đã bắt được nửa thùng. Đang rất vui,
chợt Anh Tử kêu thét lên “Rắn!” Đúng là có con rắn thật đang bơi rất
nhanh. Trong khoảnh khắc Anh Tử ngã vào lòng tôi, hai tay em ôm chặt
lấy cổ tôi, chiêc đèn pin rơi xuống nước. Màn đêm lung linh mờ ảo vây
quanh chúng tôi. Tôi cảm nhận rất rõ trái tim em đang đập rộn ràng,
thổn thức. Và, trong đêm trăng tuyệt vời ấy, Anh Tử đã dâng hiến cho
tôi, một chàng trai đang khát thèm và liều lĩnh thứ quý giá nhất của
đời người con gái…” (Trích “Cô ấy đã hiến dâng cho tôi”) Mục lục: Bạn gái tôi là người hiện đại Bán tên Chính Danh Bồn cây quý hiếm? Cãi nhau Chuyện tình của tôi Cô ấy đã dâng hiến cho tôi Tiền thật đổi lấy tiền giả! Hai sợi dây chuyền Hạnh tử chín trên thảo nguyên Hoạ tiền cổ Lợi tức Lương y Nước cờ sai Phong thuỷ bảo địa “Quỷ riêng”, phiền thật! Rồng vàng khó giữ Rước hoạ vào thân “Soả đại thư” bán mình …….
Nhận xét của khách hàng :
Viết nhận xét của bạn
|